
Sự tồn tại của mỗi cô gái trên cuộc đời này đều là có một không hai.
Cho dù là cô ấy giàu sang hay nghèo khó, cho dù cô ấy đến từ nơi nông thôn tĩnh lặng hay chốn đô thị phồn hoa.
Hoa Cẩm không sợ bất kì lời chế nhạo hay trào phúng nào, chỉ sợ không có cách nào nắm giữ nhân sinh của chính mình. Cô sẽ không chỉ thêu thùa, mà còn sẽ thêu ra cả cuộc đời của mình.
Có người nói Bùi Yến ngoại trừ có tiền ra thì cũng chỉ có một gương mặt ưa nhìn, chẳng có một chút nội hàm nào. Ngay cả người con gái anh yêu cũng chả ra gì.
Bùi Yến chỉ cười nhạt. Mặt bàn nhà mấy người cao quá, tôi với không tới. Nhưng nhà tôi thì lại khác. Nếu cô ấy nguyện ý nhấc chân hai tấc, thì mặt bàn nhà tôi sẽ chỉ cao vỏn vẹn một tấc. Còn nếu cô ấy không muốn nhấc chân, thì mặt bàn nhà tôi đương nhiên sẽ đặt luôn trên đất.
Đây đại khái là câu chuyện giữa một trái ớt bên ngoài đẹp đẽ bên trong cay xè với một công tử nhà giàu.
“Phồn hoa thịnh yến, có em có anh.”